Thưa các bác, các anh chị và các bạn. Tôi hôm nay phát biểu với tư cách mà theo như anh Hàn Thụy Vũ là nhân chứng bởi vì tôi không phải là một nhà khoa học liên quan tới ngành cận tâm lý. Tôi chỉ là một nhà kinh tế, hiện tôi đang là chủ tịch hội khoa học kinh tế. Tôi phát biểu với tư cách nhân cách là bởi vì tôi là người chịu ơn các nhà ngoại cảm vì không những giúp tôi tìm được cô em gái của tôi, người vừa được truy tặng danh hiệu anh hùng lực lượng vũ trang mà còn nhiều người nữa.
Cho nên là buổi tổng kết nào của bộ môn cận tâm lý tôi cũng đến, đến không phải đóng góp được gì mà đến chỉ để biểu thị sự ủng hộ của chúng tôi đối với các nhà ngoại cảm và bộ môn cận tâm lý bởi vì các đồng chí đã làm một công việc phải nói là vô cùng thiêng liêng đối với người Việt nam thậm chí là vô cùng vĩ đại bởi vì ai cũng biết rằng dân tộc ta đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh có biết bao nhiêu là liệt sĩ bởi vì người ta nói rằng hiện có 300.000 liệt sĩ mà chưa tìm được hài cốt. Tôi nghĩ đó là còn ít. Và người Việt nam chúng ta biết rằng người thân chúng ta đã chết thì không có cách gì lấy lại được nhưng nếu không tìm được hài cốt thì đó là một điều day dứt suốt đời.
Tôi và những người trong gia đình tôi đã sống trong tâm trạng đó cho nên khi tìm được hài cốt của người thân thì chúng tôi coi như được giải tỏa nỗi ân hận lớn lao đó. Cho nên tôi cho rằng các đồng chí giúp tìm mộ liệt sĩ cho các gia đình thì tôi cho rằng đó là một việc vô cùng thiêng liêng và có ảnh hưởng to lớn đến tinh thần của nhân dân ta, dân tộc ta.
Và có một điều rất lạ nữa là không chỉ người sống muốn tìm thấy hài cốt của người thân mình mà qua kinh nghiệm của tôi tôi thấy làm ngạc nhiên rằng chính người chết cũng mong muốn được tìm thấy và đưa về quê hương. Cô em tôi có nói với tôi rằng bốc cho em một nắm đất về quê mình em cũng đã mừng rồi. Thế tại sao người chết lại mừng khi mà hài cốt của mình được đưa về quê hương? Và tôi nghĩ rằng rất nhiều chứng minh của người khác liệt sĩ mong muốn được tìm thấy và được người người thân biết đến, được về quê hương.
Công việc của các nhà ngoại cảm, bộ môn cận tâm lý đã giúp cho người sống đồng thời giúp cho người chết thỏa mãn về tâm hồn cho nên tôi thường đến hội nghị tổng kết chỉ để biểu thị sự ủng hộ của tôi đối với những công việc thiêng liêng mà các bạn đang làm và sẽ làm.
Sau đây tôi xin nói một điều nữa là tại sao tôi lại tin rằng đúng là người chết mà tôi tìm thấy lại là người thân của mình. Tất cả chúng ta không ai dễ tin rằng các nhà ngoại cảm nói ra điều đó là đúng đâu vì rất nhiều cô đồng đã nói những điều mà khiến người ta tin và không tin nhưng chúng tôi, tôi tin.
Tại sao tôi tin?
Tôi phải nói với các bác, các bạn rằng tôi vốn là một người không tin có thần thánh, ma quỷ. Từ năm 16 tuổi đi làm cách mạng đến bây giờ sống chết 80 tuổi tôi không tin gì cả. Nhưng có một lần đi công tác ở Quảng Ninh anh em mới nói với tôi rằng có một cô công nhân ốm yếu lắm mà bây giờ nói cái gì cũng đúng. Tôi không tin và tôi đến kiểm tra lại. Cô ấy ở cách Bãi Cháy 20km. Tôi đỗ ô tô xuống và vào trong nhà cô ấy, không làm gì cả, không nói gì cả, không khai gì cả. Cô ta chỉ cầm một ngón tay của tôi và cô ta nói trong nửa tiếng đồng hồ. Tôi hỏi tại sao cô này nói đúng thế nhỉ? Nhưng trong bụng tôi, trong đầu tôi vẫn nghĩ rằng mình đi ô tô đến thì làm gì người ta nói chả đúng.
Nhưng có một chi tiết mà cô ấy nói đến tôi làm tôi giật mình. Cô ấy nói rằng ông có một cô em gái chết trẻ, xong đến một lúc nữa lại nói rằng ông có một người anh trai chết trẻ và chết trong lửa hồng. Tôi có một người anh là tiểu đoàn trưởng của đại đoàn 320 cùng công tác với anh Nguyễn Hòa – sau này là trung tướng Nguyễn Hòa cùng đi đánh trận với anh Nguyễn Hòa lúc đó anh Nguyễn Hòa là tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn đó mà anh tôi xuống tiểu đoàn đó với tư cách là trưởng ban tuyên giáo của đại đoàn và cùng bị trận bom napan. Anh Hòa không chết nhưng anh tôi chết. Vậy thì nói rằng anh tôi chết trong lửa tôi giật mình. Tôi hỏi tại sao lại có người nói đến mức như vậy được nhỉ? Bắt đầu lúc đó tôi nghi ngờ, tôi tìm hiểu xem là có những người có khả năng làm điều đó không.
Phải 10 năm sau thì tôi mới được gặp anh Nguyễn Văn Nhã. Anh ấy chưa từng ở miền Bắc, không phải là học sinh miền Nam tập kết mà anh ấy học ở Sài gòn là kỹ sư hóa học. Và anh ấy bay từ Sài gòn ra, anh ấy vẽ cho tôi bản đồ là mộ của em anh nằm ở đây. Thậm chí anh ấy nói với tôi rằng nếu trong 10 ngày nữa anh đi tìm thì anh tìm thấy 5 cây hoa, mỗi cây có 2 cái hoa tím mà nếu quá 10 ngày nữa mà anh không tới thì hoa sẽ héo. Lập tức tôi đi tìm 3 ngày sau mà đúng 5 cây hoa thật mà đúng 10 cây hoa tím thật.
Thế tôi bảo lão này lạ thật. Thế anh ngồi ở Sài gòn mà anh không biết cái tỉnh Hưng Yên của tôi là cái gì cả. Tại sao anh vẽ được điều đó? Anh Nhã trả lời rằng tôi thấy trong đầu tôi như thế nào thì tôi vẽ ra như thế thôi. Nhưng mà khi tôi đào thì tôi đào chệch mất 2m, không tìm thấy. Sau đó có người bạn mách tôi rằng phải tìm tới cô Bích Hằng. Bích Hằng mời cô em tôi lên nói những chuyện mà mới đầu tôi không tin rằng là người chết có thể nói với tôi được nhưng mà nói đến những chuyện con tôi, cháu tôi như thế nào thì tôi giật mình tôi bảo rằng đúng là cái người chết này đang nói với mình.
Và tiếp sau đó tôi tìm thấy hài cốt của cô em tôi và để tường trình cho gia đình tôi, tôi viết một bản tường trình cho gia đình tôi tại sao tôi tin rằng đấy là mộ của em tôi, hài cốt của em tôi. Cái tài liệu của tôi không biết như thế nào, mà nó bay đi, cả nước biết (...vỗ tay...). Và thậm chí có người ở bên Pháp, bên Mỹ nói rằng tôi đọc được tài liệu của anh thì tôi cũng lấy làm giật mình. Thực ra bản tường trình của tôi đó là để trả lời cho gia đình tôi biết rằng tại sao cái hài cốt mà họ đi đưa lại chính là hài cốt của cô em tôi.
Thế thì tôi phải nói rằng tại sao tôi có thể tin được những điều mà những nhà ngoại cảm nói là đúng. Đâu có phải chúng tôi là những người dễ tin đâu. Chúng tôi có hàng chục cái chi tiết để nghĩ rằng, nói rằng cái người chết đang nói với mình là đúng. Tôi đã viết trong bản tường trình của tôi cũng độ 20 trang thôi gửi cho gia đình tôi và tôi có gửi cho anh Chu Phác một bản, thế thôi. Nhưng mà rồi bây giờ thời buổi photo dễ mà, họ cứ photo đầy ra.
Sau cái vụ đó cách đây 7 năm thì tôi còn nhờ cháu Phan Thị Bích Hằng làm nhiều việc, thực ra tin một phần nhưng cũng để kiểm tra một phần. Tôi chỉ nói một ví dụ thôi. Có lần tôi nhờ cháu Phan Thị Bích Hằng mời cụ tổ của tôi lên. Biết đấy là mộ tổ nhưng không biết tổ là ai. Cho nên cháu Bích Hằng đến mộ mời lên. Có một ông cụ lên, ông cụ bảo là ở đây có rất nhiều cụ, cháu hỏi cụ nào? Tôi có biết cụ nào mà hỏi đâu. Tôi chỉ nói rằng cháu gọi cụ Tốn bằng ông nội, cháu tìm cụ ngũ đại.
Thế thì cụ nói luôn. Ah, thế thì cháu là cháu của cháu Tốn hả? Cháu Tốn và cháu Phượng (tức là bà nội tôi) không ai biết tên đâu, chỉ tôi biết ở trên gia phả thôi. Cháu Tốn và cháu Phượng thường đến thăm cụ nhưng nếu mày gọi cháu Tốn bằng ông nội thì cụ là lục đại chứ làm sao mà ngũ đại được. Mày định hạ tao xuống một cấp à? (...vỗ tay...cười...). Người chết cũng hài hước như vậy. Cuối cùng thì đúng là cụ cách tôi 6 đời.
Và cụ ấy nói cả con dâu của cụ là ai và cụ ấy nhiều thứ chuyện mà chỉ có một vài người thôi, như tôi, đọc gia phả thì mới biết được tên đó. Cho nên quả thật là các nhà ngoại cảm, họ là phiên dịch giữa mình với người đã chết. Đúng là phiên dịch. Mà như cháu Bích Hằng hoàn toàn là một phiên dịch chứ không cần lên đồng gì cả, không cần nói lung tung gì. Hỏi đáp thế là cháu dịch thôi. Cho nên phải nói rằng chúng tôi tin là bởi vì có những chi tiết để tôi tin rằng cái người chết đang nói với tôi và không thể bác bỏ được. Và trong mấy lần làm việc với người âm, mà nhờ cháu Bích Hằng làm trung gian, thì tôi có độ dăm chục cái chi tiết mà cả họ tôi không bác bỏ được.
Thậm chí có những ông cụ cách tôi 100 năm, chết cách hơn 100 năm rồi mà gọi tên cả cháu nội tôi, cháu ngoại tôi. Nó đang có mặt ở đấy. Thế thì làm sao mà cháu Bích Hằng biết được. Đó, thế thì tôi nghĩ rằng, tôi nói mấy điều đó để thấy rằng đã đến lúc mà chúng ta phải khẳng định rằng những điều mà người âm nói với những người đang sống thông qua những nhà ngoại cảm chân chính là chính xác, là có thể tin cậy được. Và đừng ai nói rằng các nhà ngoại cảm là mê tín dị đoan. Nói bậy. Đúng như anh Vũ Tuyên Hoàng vừa nãy nói đó. Đúng là có một số người chỉ có ít khả năng thôi, không có khả năng nhưng làm để kiếm tiền thì đúng là làm cái đó không đúng.
Nhưng chúng tôi là những người cũng không còn là trẻ con gì, và cũng là đủ các thứ kinh nghiệm rồi. Chúng tôi có thể thẩm định được rằng những điều mà các nhà ngoại cảm nhân danh người chết nói với chúng tôi là hoàn toàn đúng (...vỗ tay...). Thế vậy thì các nhà ngoại cảm làm cái công việc, tôi nói thật là, vô cùng có ích cho xã hội này và điều đó phải tôn vinh.
Cho nên tôi nghĩ rằng điều mà anh Chu Phác đề nghị Hội Liên hiệp Khoa học kỹ thuật tặng một cái huân chương gì đó, tôi nghĩ cũng có tốt nhưng mà chúng ta ở đây phải khẳng định rằng những nhà ngoại cảm đã làm việc rất đúng mà những thông tin mà họ giao cho người sống hoàn toàn là vô tư, khách quan. Cần phải khẳng định điều đó. Tôi nói chuyện vui một tí. Khi tôi viết cái bản tường trình của tôi cho gia đình tôi đó, thì nó lọt đến một vị nào ở Ban Tuyên huấn vì đó lại là con của một anh bạn tôi.
Anh ta bảo “Oh ông Trần Phương bây giờ mà cũng phổ biến cái mê tín dị đoạn nhỉ!”. Tôi chỉ cười thôi, bởi vì anh ta là một thằng bảo hoàng hơn vua (nhấn mạnh). Nếu là cộng sản thì tôi còn cộng sản gấp nhiều lần anh ta bởi vì anh ta là con của một anh bạn tôi mà tôi năm nay 60 tuổi Đảng rồi. Làm sao mà tôi lại đi mê tín dị đoan được. Không dễ gì mà tôi tin. Và tôi nói rằng nếu họ bảo tôi là mê tín dị đoan thì cậu thử bác những sự kiện mà tớ kể về cái chuyện tớ đi gặp cô em tớ như thế nào đi. Cậu bác đi. Nếu cậu bác được thì đúng là tớ mê tín dị đoan. Nhưng cậu không bác được. Đó là vấn đề.
Cho nên tôi nghĩ rằng các nhà ngoại cảm phải yên tâm, bộ môn cận tâm lý phải yên tâm mà khẳng định rằng công việc mà mình làm là đúng, những thông tin mình đưa ra là chính xác. Không có gì đáng nghi ngờ. Và như vậy thì còn gì là mê tín dị đoan. Và tôi có viết trong cái bản tường trình của tôi cho gia đình nói rằng tin rằng có linh hồn có phải là mê tín dị đoan không? Nếu linh hồn là một tồn tại khách quan thì đúng như Mác nói đó là duy vật đấy. Kẻ nào mà bác bỏ cái tồn tại khách quan, kẻ đó mới là duy tâm (...vỗ tay...).
Còn tôi vốn là một người đi dậy. Tôi đi dạy về duy vật biện chứng, chủ nghĩa duy vật. Tôi không nói để khoe với các bạn đâu, tôi dạy cho các vị từ Bộ trưởng trở xuống từ năm 1957, dạy chính về duy vật biện chứng. Làm sao tôi lại có thể duy tâm được. Nhưng bây giờ nói rằng những linh hồn đó đang nói với tôi về những sự kiện mà tôi đang sống mà rất đúng thì đó chính là tồn tại khách quan. Mà phải tin ở cái tồn tại khách quan thì mới là duy vật. Còn bác bỏ nó thì là anh duy tâm, anh chủ quan, anh duy tâm, anh không hiểu gì cả.
Còn khoa học phương Tây từ xưa đến nay đều dạy cho chúng ta rằng là người chết mất hết. Điều đó chưa đúng, tôi nghĩ rằng chưa đúng. Còn giải thích như thế nào thì tùy anh Đào Vọng Đức, tùy Hội Liên hiệp KHKT. Anh giải thích như thế nào thì tùy anh nhưng chúng tôi thì xác nhận rằng những người thân trong gia đình tôi mà đã chết nói những chuyện với chúng tôi về thời quá khứ và thời hiện tại hoàn toàn đúng. Mà nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng hay Nguyễn Văn Nhã có biết gì về gia đình tôi đâu, hoàn toàn không biết. Họ chỉ là người phiên dịch, nói ra và như anh Nhã thì không nói ra.
Bây giờ tôi xin nói về một vài đề nghị của tôi với Trung tâm. Tôi nghĩ rằng khoa học nghiên cứu về những linh hồn hiện nay mới bắt đầu. Anh chưa đủ trình độ để giải thích nó nhưng tất cả mọi khoa học đều bắt đầu từ những sự xác nhận hiện tượng. Darwin cũng bắt đầu bằng việc xác nhận các hiện tượng rồi mới đi đến lý thuyết của mình về sự phát triển của muôn loài. Newton cũng bắt đầu từ việc quan sát tại sao quả táo lại rơi xuống đất nhỉ, mà tại sao nó lại không rơi ngược lên? Từ đó mới giải thích được luật trọng lực.
Khoa học bộ môn cận tâm lý của anh Chu Phác, ông chưa giải thích được đâu bởi vì ông chưa phải là Newton. Nhưng ông bắt đầu làm cái công việc của Newton cho nên tôi đề nghị rằng nên làm 2 việc. Lần nào tổng kết tôi cũng thấy anh Chu Phác kể tỉ mỉ, cho kể này kia. Tôi nghĩ đó cũng tốt thôi nhưng tôi cho rằng bộ môn cận tâm lý với cái chỗ mà anh Vũ Thế Khanh nên tổng kết lại.
Điều thứ nhất tôi cho rằng khẳng định những thông tin mà các nhà ngoại cảm tìm được ở những người đã chết là đúng, là chính xác. Như lúc nãy là các gia đình anh Mẫn, các gia đình khác đó hàng nghìn người không phải người ta ngây thơ, người ta mê tín, người ta tin những thông tin mà các nhà ngoại cảm đưa ra là đúng đâu. Không dễ cái gì đâu, phải có những cái tin để người ta tin. Cho nên tôi đề nghị là thứ nhất có những tập sách để cho những người là nhân chứng – theo như cách nói của anh Hàn Thụy Vũ – viết lại xem tại sao tôi tin.
Tôi nói ví dụ tôi sẵn sàng viết nữa tại sao tôi tin các nhà ngoại cảm đưa cho tôi là đúng. Ít nhất là anh khẳng định hiện tượng đó. Điều thứ hai mà tôi đề nghị, như anh Nguyễn Mạnh Hùng vừa nãy nói, tôi đã thấy cái gì, ai nói với tôi (người chết) làm những cái gì và khi tôi kiểm tra người sống đều đúng như thế. Tôi nghĩ là từ 2 phía, từ phía những nhân chứng anh thuật lại xem tại sao cái thông tin đó mà anh tin. Điều thứ hai nữa chính những điều nhà ngoại cảm viết ra tôi đã nghe thấy gì, tôi đã thấy người chết như thế nào.
Hai hiện tượng đó tôi nghĩ rằng cực kỳ quan trọng cho khoa học. Bởi vì khoa học đầu tiên là phải dựa trên những hiện tượng mà có thể kiểm chứng được. Bây giờ chúng ta chưa giải thích được, chưa kiểm chứng được thì chúng ta những người mà tin, những người nhận được thông tin đó mà cho là chính xác thì hãy chứng minh đi. Tôi đề nghị hai việc đó rồi mới đến việc thứ 3 mà anh Vũ Tuyên Hoàng gợi ý với anh Đào Vọng Đức là các ông thử giải thích đi. Tôi nghĩ một đời người chưa chắc đã giải thích được hiện tượng này bởi vì những hiện tượng này đã tồn tại hàng ngàn năm mà chính ông ta đã gặp cho nên mới có chuyện tin như thế. Và bây giờ thì nó phổ biến hơn chứ ngày xưa thì những thông tin đó quá ít.
Cho nên tôi đề nghị là Trung tâm, bộ môn Cận tâm lý nên ra những tập sách để khẳng định những hiện tượng đó và đấy là cơ sở để các nhà khoa học sau này phân tích. Và cuối cùng tôi đề nghị bộ môn cận tâm lý nên lập một cái quỹ để tất cả những người như chúng tôi là những người chịu ơn của các nhà ngoại cảm góp vào tùy sức của chúng tôi. Đây không phải thù lao. Tôi thì thực ra không có đủ tiền để mà cám ơn anh Nguyễn Văn Nhã và Phan Thị Bích Hằng. Đối với anh Nhã tôi chỉ có tiền để trả cho anh ấy một chuyến máy bay ra và vào thôi. Ngoài ra không có gì nữa. Phan Thị Bích Hằng cũng vậy.
Nhưng lúc nãy Phan Thị Bích Hằng có nói với tôi thì tôi cũng xin nói với các bạn thế này. Sau khi tôi tìm được em gái thôi, thì tôi nghĩ rằng để nhà ngoại cảm mà vừa làm việc đời thường vừa đi làm cái việc mà từ thiện này quá vất vả thì tôi mời cô ấy về cái trường của tôi – trường ĐH dân lập Quản lý Kinh doanh Hà nội. Tôi có nói với các anh em trong trường rằng 100 GS Trần Phương không giúp tìm được một mộ liệt sĩ nhưng một Phan Thị Bích Hằng đã giúp cho cả nghìn người tìm được mộ liệt sĩ.
Vậy thì trường sẽ trả lương cho Phan Thị Bích Hằng với tư cách là chuyên viên kế toán thôi, cũng không cao gì đâu. Nhưng mà bất cứ lúc nào Phan Thị Bích Hằng cần đi đâu giúp người đời cứ đi, không cần chấm công (...vỗ tay...) bởi vì nhà ngoại cảm giúp cho đời rất nhiều mà sự giúp đỡ này là vô cùng vô giá, không có tiền nào mà tính được. Nhưng nhà ngoại cảm cũng phải sống chứ, cũng phải có lương hằng ngày để mà tồn tại chứ cho nên tôi trả lương cho cô Phan Thị Bích Hằng có 1 triệu bạc thôi nhưng mà để lúc nào, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể sống để mà đi giúp đời được. Thế thì chúng tôi làm cái việc đấy là để trả ơn chứ còn chúng tôi cũng chả có sức nào. Như tôi nói với ví dụ Trung tâm lập ra một cái quỹ thì khi nào tôi có tiền nhuận bút chẳng hạn, thì tôi có vài triệu thì tôi xin tặng Trung tâm một triệu bạc. Thế thì các vị cứ nhận vào đấy (...vỗ tay...) và cái quỹ đó thì hỗ trợ cho các nhà ngoại cảm thiếu thốn cũng có một chút để mà bồi dưỡng và đặc biệt để thuê người viết lại những tập tài liệu như tôi gợi ý. Đó là xin góp cái ý kiến nhỏ của tôi.
Và cuối cùng đầu năm thì tôi đặc biệt chúc mừng các đồng chí ngoại cảm, các nhà ngoại cảm mà tôi biết và tôi chưa biết một năm mới đầy hạnh phúc và xin cám ơn các vị (...vỗ tay...).
Phát biểu đại diện Trung tâm cảm ơn, hứa triển khai trong phạm vi sức lực có thể thực hiện một số điều giáo sư đề nghị.v.v,...
Ghi nhận tại một buổi báo cáo chuyên đề về Ngoại cảm tìm mộ
tại Trung Tâm Nghiên Cứu Tiềm Năng Con Người
Hà Nội, ngày 22/1/2006
Phi Điệp ghi lại trực tiếp từ băng ghi âm:
http://www.mediafire.com/listen/f9uuw9w4emb6jl6/GS_TranPhuong.wma
Cho nên là buổi tổng kết nào của bộ môn cận tâm lý tôi cũng đến, đến không phải đóng góp được gì mà đến chỉ để biểu thị sự ủng hộ của chúng tôi đối với các nhà ngoại cảm và bộ môn cận tâm lý bởi vì các đồng chí đã làm một công việc phải nói là vô cùng thiêng liêng đối với người Việt nam thậm chí là vô cùng vĩ đại bởi vì ai cũng biết rằng dân tộc ta đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh có biết bao nhiêu là liệt sĩ bởi vì người ta nói rằng hiện có 300.000 liệt sĩ mà chưa tìm được hài cốt. Tôi nghĩ đó là còn ít. Và người Việt nam chúng ta biết rằng người thân chúng ta đã chết thì không có cách gì lấy lại được nhưng nếu không tìm được hài cốt thì đó là một điều day dứt suốt đời.
Tôi và những người trong gia đình tôi đã sống trong tâm trạng đó cho nên khi tìm được hài cốt của người thân thì chúng tôi coi như được giải tỏa nỗi ân hận lớn lao đó. Cho nên tôi cho rằng các đồng chí giúp tìm mộ liệt sĩ cho các gia đình thì tôi cho rằng đó là một việc vô cùng thiêng liêng và có ảnh hưởng to lớn đến tinh thần của nhân dân ta, dân tộc ta.
Và có một điều rất lạ nữa là không chỉ người sống muốn tìm thấy hài cốt của người thân mình mà qua kinh nghiệm của tôi tôi thấy làm ngạc nhiên rằng chính người chết cũng mong muốn được tìm thấy và đưa về quê hương. Cô em tôi có nói với tôi rằng bốc cho em một nắm đất về quê mình em cũng đã mừng rồi. Thế tại sao người chết lại mừng khi mà hài cốt của mình được đưa về quê hương? Và tôi nghĩ rằng rất nhiều chứng minh của người khác liệt sĩ mong muốn được tìm thấy và được người người thân biết đến, được về quê hương.
Công việc của các nhà ngoại cảm, bộ môn cận tâm lý đã giúp cho người sống đồng thời giúp cho người chết thỏa mãn về tâm hồn cho nên tôi thường đến hội nghị tổng kết chỉ để biểu thị sự ủng hộ của tôi đối với những công việc thiêng liêng mà các bạn đang làm và sẽ làm.
Sau đây tôi xin nói một điều nữa là tại sao tôi lại tin rằng đúng là người chết mà tôi tìm thấy lại là người thân của mình. Tất cả chúng ta không ai dễ tin rằng các nhà ngoại cảm nói ra điều đó là đúng đâu vì rất nhiều cô đồng đã nói những điều mà khiến người ta tin và không tin nhưng chúng tôi, tôi tin.
Tại sao tôi tin?
Tôi phải nói với các bác, các bạn rằng tôi vốn là một người không tin có thần thánh, ma quỷ. Từ năm 16 tuổi đi làm cách mạng đến bây giờ sống chết 80 tuổi tôi không tin gì cả. Nhưng có một lần đi công tác ở Quảng Ninh anh em mới nói với tôi rằng có một cô công nhân ốm yếu lắm mà bây giờ nói cái gì cũng đúng. Tôi không tin và tôi đến kiểm tra lại. Cô ấy ở cách Bãi Cháy 20km. Tôi đỗ ô tô xuống và vào trong nhà cô ấy, không làm gì cả, không nói gì cả, không khai gì cả. Cô ta chỉ cầm một ngón tay của tôi và cô ta nói trong nửa tiếng đồng hồ. Tôi hỏi tại sao cô này nói đúng thế nhỉ? Nhưng trong bụng tôi, trong đầu tôi vẫn nghĩ rằng mình đi ô tô đến thì làm gì người ta nói chả đúng.
Cô Trần Thị Khang |
Phải 10 năm sau thì tôi mới được gặp anh Nguyễn Văn Nhã. Anh ấy chưa từng ở miền Bắc, không phải là học sinh miền Nam tập kết mà anh ấy học ở Sài gòn là kỹ sư hóa học. Và anh ấy bay từ Sài gòn ra, anh ấy vẽ cho tôi bản đồ là mộ của em anh nằm ở đây. Thậm chí anh ấy nói với tôi rằng nếu trong 10 ngày nữa anh đi tìm thì anh tìm thấy 5 cây hoa, mỗi cây có 2 cái hoa tím mà nếu quá 10 ngày nữa mà anh không tới thì hoa sẽ héo. Lập tức tôi đi tìm 3 ngày sau mà đúng 5 cây hoa thật mà đúng 10 cây hoa tím thật.
Thế tôi bảo lão này lạ thật. Thế anh ngồi ở Sài gòn mà anh không biết cái tỉnh Hưng Yên của tôi là cái gì cả. Tại sao anh vẽ được điều đó? Anh Nhã trả lời rằng tôi thấy trong đầu tôi như thế nào thì tôi vẽ ra như thế thôi. Nhưng mà khi tôi đào thì tôi đào chệch mất 2m, không tìm thấy. Sau đó có người bạn mách tôi rằng phải tìm tới cô Bích Hằng. Bích Hằng mời cô em tôi lên nói những chuyện mà mới đầu tôi không tin rằng là người chết có thể nói với tôi được nhưng mà nói đến những chuyện con tôi, cháu tôi như thế nào thì tôi giật mình tôi bảo rằng đúng là cái người chết này đang nói với mình.
Và tiếp sau đó tôi tìm thấy hài cốt của cô em tôi và để tường trình cho gia đình tôi, tôi viết một bản tường trình cho gia đình tôi tại sao tôi tin rằng đấy là mộ của em tôi, hài cốt của em tôi. Cái tài liệu của tôi không biết như thế nào, mà nó bay đi, cả nước biết (...vỗ tay...). Và thậm chí có người ở bên Pháp, bên Mỹ nói rằng tôi đọc được tài liệu của anh thì tôi cũng lấy làm giật mình. Thực ra bản tường trình của tôi đó là để trả lời cho gia đình tôi biết rằng tại sao cái hài cốt mà họ đi đưa lại chính là hài cốt của cô em tôi.
Thế thì tôi phải nói rằng tại sao tôi có thể tin được những điều mà những nhà ngoại cảm nói là đúng. Đâu có phải chúng tôi là những người dễ tin đâu. Chúng tôi có hàng chục cái chi tiết để nghĩ rằng, nói rằng cái người chết đang nói với mình là đúng. Tôi đã viết trong bản tường trình của tôi cũng độ 20 trang thôi gửi cho gia đình tôi và tôi có gửi cho anh Chu Phác một bản, thế thôi. Nhưng mà rồi bây giờ thời buổi photo dễ mà, họ cứ photo đầy ra.
Sau cái vụ đó cách đây 7 năm thì tôi còn nhờ cháu Phan Thị Bích Hằng làm nhiều việc, thực ra tin một phần nhưng cũng để kiểm tra một phần. Tôi chỉ nói một ví dụ thôi. Có lần tôi nhờ cháu Phan Thị Bích Hằng mời cụ tổ của tôi lên. Biết đấy là mộ tổ nhưng không biết tổ là ai. Cho nên cháu Bích Hằng đến mộ mời lên. Có một ông cụ lên, ông cụ bảo là ở đây có rất nhiều cụ, cháu hỏi cụ nào? Tôi có biết cụ nào mà hỏi đâu. Tôi chỉ nói rằng cháu gọi cụ Tốn bằng ông nội, cháu tìm cụ ngũ đại.
Thế thì cụ nói luôn. Ah, thế thì cháu là cháu của cháu Tốn hả? Cháu Tốn và cháu Phượng (tức là bà nội tôi) không ai biết tên đâu, chỉ tôi biết ở trên gia phả thôi. Cháu Tốn và cháu Phượng thường đến thăm cụ nhưng nếu mày gọi cháu Tốn bằng ông nội thì cụ là lục đại chứ làm sao mà ngũ đại được. Mày định hạ tao xuống một cấp à? (...vỗ tay...cười...). Người chết cũng hài hước như vậy. Cuối cùng thì đúng là cụ cách tôi 6 đời.
Và cụ ấy nói cả con dâu của cụ là ai và cụ ấy nhiều thứ chuyện mà chỉ có một vài người thôi, như tôi, đọc gia phả thì mới biết được tên đó. Cho nên quả thật là các nhà ngoại cảm, họ là phiên dịch giữa mình với người đã chết. Đúng là phiên dịch. Mà như cháu Bích Hằng hoàn toàn là một phiên dịch chứ không cần lên đồng gì cả, không cần nói lung tung gì. Hỏi đáp thế là cháu dịch thôi. Cho nên phải nói rằng chúng tôi tin là bởi vì có những chi tiết để tôi tin rằng cái người chết đang nói với tôi và không thể bác bỏ được. Và trong mấy lần làm việc với người âm, mà nhờ cháu Bích Hằng làm trung gian, thì tôi có độ dăm chục cái chi tiết mà cả họ tôi không bác bỏ được.
Thậm chí có những ông cụ cách tôi 100 năm, chết cách hơn 100 năm rồi mà gọi tên cả cháu nội tôi, cháu ngoại tôi. Nó đang có mặt ở đấy. Thế thì làm sao mà cháu Bích Hằng biết được. Đó, thế thì tôi nghĩ rằng, tôi nói mấy điều đó để thấy rằng đã đến lúc mà chúng ta phải khẳng định rằng những điều mà người âm nói với những người đang sống thông qua những nhà ngoại cảm chân chính là chính xác, là có thể tin cậy được. Và đừng ai nói rằng các nhà ngoại cảm là mê tín dị đoan. Nói bậy. Đúng như anh Vũ Tuyên Hoàng vừa nãy nói đó. Đúng là có một số người chỉ có ít khả năng thôi, không có khả năng nhưng làm để kiếm tiền thì đúng là làm cái đó không đúng.
Nhưng chúng tôi là những người cũng không còn là trẻ con gì, và cũng là đủ các thứ kinh nghiệm rồi. Chúng tôi có thể thẩm định được rằng những điều mà các nhà ngoại cảm nhân danh người chết nói với chúng tôi là hoàn toàn đúng (...vỗ tay...). Thế vậy thì các nhà ngoại cảm làm cái công việc, tôi nói thật là, vô cùng có ích cho xã hội này và điều đó phải tôn vinh.
Cho nên tôi nghĩ rằng điều mà anh Chu Phác đề nghị Hội Liên hiệp Khoa học kỹ thuật tặng một cái huân chương gì đó, tôi nghĩ cũng có tốt nhưng mà chúng ta ở đây phải khẳng định rằng những nhà ngoại cảm đã làm việc rất đúng mà những thông tin mà họ giao cho người sống hoàn toàn là vô tư, khách quan. Cần phải khẳng định điều đó. Tôi nói chuyện vui một tí. Khi tôi viết cái bản tường trình của tôi cho gia đình tôi đó, thì nó lọt đến một vị nào ở Ban Tuyên huấn vì đó lại là con của một anh bạn tôi.
Anh ta bảo “Oh ông Trần Phương bây giờ mà cũng phổ biến cái mê tín dị đoạn nhỉ!”. Tôi chỉ cười thôi, bởi vì anh ta là một thằng bảo hoàng hơn vua (nhấn mạnh). Nếu là cộng sản thì tôi còn cộng sản gấp nhiều lần anh ta bởi vì anh ta là con của một anh bạn tôi mà tôi năm nay 60 tuổi Đảng rồi. Làm sao mà tôi lại đi mê tín dị đoan được. Không dễ gì mà tôi tin. Và tôi nói rằng nếu họ bảo tôi là mê tín dị đoan thì cậu thử bác những sự kiện mà tớ kể về cái chuyện tớ đi gặp cô em tớ như thế nào đi. Cậu bác đi. Nếu cậu bác được thì đúng là tớ mê tín dị đoan. Nhưng cậu không bác được. Đó là vấn đề.
Cho nên tôi nghĩ rằng các nhà ngoại cảm phải yên tâm, bộ môn cận tâm lý phải yên tâm mà khẳng định rằng công việc mà mình làm là đúng, những thông tin mình đưa ra là chính xác. Không có gì đáng nghi ngờ. Và như vậy thì còn gì là mê tín dị đoan. Và tôi có viết trong cái bản tường trình của tôi cho gia đình nói rằng tin rằng có linh hồn có phải là mê tín dị đoan không? Nếu linh hồn là một tồn tại khách quan thì đúng như Mác nói đó là duy vật đấy. Kẻ nào mà bác bỏ cái tồn tại khách quan, kẻ đó mới là duy tâm (...vỗ tay...).
Còn tôi vốn là một người đi dậy. Tôi đi dạy về duy vật biện chứng, chủ nghĩa duy vật. Tôi không nói để khoe với các bạn đâu, tôi dạy cho các vị từ Bộ trưởng trở xuống từ năm 1957, dạy chính về duy vật biện chứng. Làm sao tôi lại có thể duy tâm được. Nhưng bây giờ nói rằng những linh hồn đó đang nói với tôi về những sự kiện mà tôi đang sống mà rất đúng thì đó chính là tồn tại khách quan. Mà phải tin ở cái tồn tại khách quan thì mới là duy vật. Còn bác bỏ nó thì là anh duy tâm, anh chủ quan, anh duy tâm, anh không hiểu gì cả.
Còn khoa học phương Tây từ xưa đến nay đều dạy cho chúng ta rằng là người chết mất hết. Điều đó chưa đúng, tôi nghĩ rằng chưa đúng. Còn giải thích như thế nào thì tùy anh Đào Vọng Đức, tùy Hội Liên hiệp KHKT. Anh giải thích như thế nào thì tùy anh nhưng chúng tôi thì xác nhận rằng những người thân trong gia đình tôi mà đã chết nói những chuyện với chúng tôi về thời quá khứ và thời hiện tại hoàn toàn đúng. Mà nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng hay Nguyễn Văn Nhã có biết gì về gia đình tôi đâu, hoàn toàn không biết. Họ chỉ là người phiên dịch, nói ra và như anh Nhã thì không nói ra.
Bây giờ tôi xin nói về một vài đề nghị của tôi với Trung tâm. Tôi nghĩ rằng khoa học nghiên cứu về những linh hồn hiện nay mới bắt đầu. Anh chưa đủ trình độ để giải thích nó nhưng tất cả mọi khoa học đều bắt đầu từ những sự xác nhận hiện tượng. Darwin cũng bắt đầu bằng việc xác nhận các hiện tượng rồi mới đi đến lý thuyết của mình về sự phát triển của muôn loài. Newton cũng bắt đầu từ việc quan sát tại sao quả táo lại rơi xuống đất nhỉ, mà tại sao nó lại không rơi ngược lên? Từ đó mới giải thích được luật trọng lực.
Khoa học bộ môn cận tâm lý của anh Chu Phác, ông chưa giải thích được đâu bởi vì ông chưa phải là Newton. Nhưng ông bắt đầu làm cái công việc của Newton cho nên tôi đề nghị rằng nên làm 2 việc. Lần nào tổng kết tôi cũng thấy anh Chu Phác kể tỉ mỉ, cho kể này kia. Tôi nghĩ đó cũng tốt thôi nhưng tôi cho rằng bộ môn cận tâm lý với cái chỗ mà anh Vũ Thế Khanh nên tổng kết lại.
Điều thứ nhất tôi cho rằng khẳng định những thông tin mà các nhà ngoại cảm tìm được ở những người đã chết là đúng, là chính xác. Như lúc nãy là các gia đình anh Mẫn, các gia đình khác đó hàng nghìn người không phải người ta ngây thơ, người ta mê tín, người ta tin những thông tin mà các nhà ngoại cảm đưa ra là đúng đâu. Không dễ cái gì đâu, phải có những cái tin để người ta tin. Cho nên tôi đề nghị là thứ nhất có những tập sách để cho những người là nhân chứng – theo như cách nói của anh Hàn Thụy Vũ – viết lại xem tại sao tôi tin.
Tôi nói ví dụ tôi sẵn sàng viết nữa tại sao tôi tin các nhà ngoại cảm đưa cho tôi là đúng. Ít nhất là anh khẳng định hiện tượng đó. Điều thứ hai mà tôi đề nghị, như anh Nguyễn Mạnh Hùng vừa nãy nói, tôi đã thấy cái gì, ai nói với tôi (người chết) làm những cái gì và khi tôi kiểm tra người sống đều đúng như thế. Tôi nghĩ là từ 2 phía, từ phía những nhân chứng anh thuật lại xem tại sao cái thông tin đó mà anh tin. Điều thứ hai nữa chính những điều nhà ngoại cảm viết ra tôi đã nghe thấy gì, tôi đã thấy người chết như thế nào.
Hai hiện tượng đó tôi nghĩ rằng cực kỳ quan trọng cho khoa học. Bởi vì khoa học đầu tiên là phải dựa trên những hiện tượng mà có thể kiểm chứng được. Bây giờ chúng ta chưa giải thích được, chưa kiểm chứng được thì chúng ta những người mà tin, những người nhận được thông tin đó mà cho là chính xác thì hãy chứng minh đi. Tôi đề nghị hai việc đó rồi mới đến việc thứ 3 mà anh Vũ Tuyên Hoàng gợi ý với anh Đào Vọng Đức là các ông thử giải thích đi. Tôi nghĩ một đời người chưa chắc đã giải thích được hiện tượng này bởi vì những hiện tượng này đã tồn tại hàng ngàn năm mà chính ông ta đã gặp cho nên mới có chuyện tin như thế. Và bây giờ thì nó phổ biến hơn chứ ngày xưa thì những thông tin đó quá ít.
Cho nên tôi đề nghị là Trung tâm, bộ môn Cận tâm lý nên ra những tập sách để khẳng định những hiện tượng đó và đấy là cơ sở để các nhà khoa học sau này phân tích. Và cuối cùng tôi đề nghị bộ môn cận tâm lý nên lập một cái quỹ để tất cả những người như chúng tôi là những người chịu ơn của các nhà ngoại cảm góp vào tùy sức của chúng tôi. Đây không phải thù lao. Tôi thì thực ra không có đủ tiền để mà cám ơn anh Nguyễn Văn Nhã và Phan Thị Bích Hằng. Đối với anh Nhã tôi chỉ có tiền để trả cho anh ấy một chuyến máy bay ra và vào thôi. Ngoài ra không có gì nữa. Phan Thị Bích Hằng cũng vậy.
Nhưng lúc nãy Phan Thị Bích Hằng có nói với tôi thì tôi cũng xin nói với các bạn thế này. Sau khi tôi tìm được em gái thôi, thì tôi nghĩ rằng để nhà ngoại cảm mà vừa làm việc đời thường vừa đi làm cái việc mà từ thiện này quá vất vả thì tôi mời cô ấy về cái trường của tôi – trường ĐH dân lập Quản lý Kinh doanh Hà nội. Tôi có nói với các anh em trong trường rằng 100 GS Trần Phương không giúp tìm được một mộ liệt sĩ nhưng một Phan Thị Bích Hằng đã giúp cho cả nghìn người tìm được mộ liệt sĩ.
Vậy thì trường sẽ trả lương cho Phan Thị Bích Hằng với tư cách là chuyên viên kế toán thôi, cũng không cao gì đâu. Nhưng mà bất cứ lúc nào Phan Thị Bích Hằng cần đi đâu giúp người đời cứ đi, không cần chấm công (...vỗ tay...) bởi vì nhà ngoại cảm giúp cho đời rất nhiều mà sự giúp đỡ này là vô cùng vô giá, không có tiền nào mà tính được. Nhưng nhà ngoại cảm cũng phải sống chứ, cũng phải có lương hằng ngày để mà tồn tại chứ cho nên tôi trả lương cho cô Phan Thị Bích Hằng có 1 triệu bạc thôi nhưng mà để lúc nào, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể sống để mà đi giúp đời được. Thế thì chúng tôi làm cái việc đấy là để trả ơn chứ còn chúng tôi cũng chả có sức nào. Như tôi nói với ví dụ Trung tâm lập ra một cái quỹ thì khi nào tôi có tiền nhuận bút chẳng hạn, thì tôi có vài triệu thì tôi xin tặng Trung tâm một triệu bạc. Thế thì các vị cứ nhận vào đấy (...vỗ tay...) và cái quỹ đó thì hỗ trợ cho các nhà ngoại cảm thiếu thốn cũng có một chút để mà bồi dưỡng và đặc biệt để thuê người viết lại những tập tài liệu như tôi gợi ý. Đó là xin góp cái ý kiến nhỏ của tôi.
Và cuối cùng đầu năm thì tôi đặc biệt chúc mừng các đồng chí ngoại cảm, các nhà ngoại cảm mà tôi biết và tôi chưa biết một năm mới đầy hạnh phúc và xin cám ơn các vị (...vỗ tay...).
Phát biểu đại diện Trung tâm cảm ơn, hứa triển khai trong phạm vi sức lực có thể thực hiện một số điều giáo sư đề nghị.v.v,...
Ghi nhận tại một buổi báo cáo chuyên đề về Ngoại cảm tìm mộ
tại Trung Tâm Nghiên Cứu Tiềm Năng Con Người
Hà Nội, ngày 22/1/2006
Phi Điệp ghi lại trực tiếp từ băng ghi âm:
http://www.mediafire.com/listen/f9uuw9w4emb6jl6/GS_TranPhuong.wma